Phố mùa xuân
(Bùi Việt Phương)
Phố náo nức, phố hào hoa, phố trẻ
Sông mênh mông, thanh thản dáng thuyền
Hoa về chợ đợi tay người sắm tết
Rước xuân về mái ấm bình yên...
Ta mở cửa, gặp ngày đã tới
Gặp tiếng chim mang lộc đến khu vườn
Hoa dại nở như người bạn mới
Mây trắng, nắng vàng tha thiết cố hương.
Trước giấy trắng, còn vụng về bút mực
Câu thơ xuân theo lộc biếc lên đường…
Bỗng dưng!
(Lê Thành Kính)
Bỗng dưng thấy mình thơ dại
Mong về chốn cũ rong rêu
Xuân chợt ngang qua ô cửa
Thầm thì gieo những hạt mưa.
Năm mươi năm rồi có lẻ
Ngoại không còn đó lẩy Kiều
Ngày xuân đưa thoi cánh én
Má hồng bạc phận giai nhân.
Làng quê xưa tràn tiếng pháo
Nhịp chày giã gạo khoan thai
Bên hè ông ngồi gói bánh
Đất, trời xanh nhớ Lang Liêu.
Mùng một cùng nhau đi lễ
Cầu mong năm mới an lành
Hương khói trầm bay cay mắt
Chơi vơi vọng tiếng kinh cầu.
Nỗi nhớ sao chẳng mang tên
Sân đình ngẩn ngơ tà áo
Mắt ai tròn to lúng liếng
Giờ tìm người ở nơi nao!
Con đi qua bao mùa cũ
Nhớ thương mẹ được mấy phần
Bên thềm xuân qua mẹ đợi
Con về ủ ấm bàn tay.
Ước gì xin một tấm vé
Trở về ngày xửa ngày xưa
Mân mê vai sờn áo mẹ
Cho con áo mới khoe màu
Viết cho những ngày giáp Tết.
HẸN KHÂU VAI
(Nguyễn Quỳnh Anh)
Thôi đành hẹn ở Khâu Vai
Tiếng khèn văng vẳng cho dài đường xưa
Hiu hiu trong những hạt mưa
Tìm trong men rượu như vừa đâu đây
Gùi xưa nặng trĩu vai gầy
Chiếc khăn thổ cẩm dệt đầy nhớ thương
Xa xăm vượt mấy nẻo đường
Đợi ai cuối chợ vấn vương mây trời
Mắt buồn đọng khúc ầu ơi
Núi cao vực thẳm chân người chênh chao
Một phiên chợ hẹn khát khao
Để ta gặp lại thuở nào...người ta
Ai mua giùm chút xót xa
Năm sau ngóng đợi mặn mà... Khâu Vai.
Tình xuân
(Đông Tàn)
Có ai về ngang ghé quán trà
Cho ta xin một nhánh mai hoa
Để ta biết rằng xuân đương đến
Để đỡ nhớ người ở xứ xa.
Ta muốn mời người tách trà pha
Pha bằng nhung nhớ bao ngày qua
Ướp thêm một chút dịu dàng nhất
Để tết đong đầy xuân thiết tha.
Người bỏ lại đây những bôn ba
Chồn chân mỏi gối cứ về nhà
Gánh nặng tháng năm mời đặt xuống
Đặt cả muộn phiền lẫn xót xa.
Chiều xuân gió lộng chỉ mình ta
Độc quán bên sông gốc liễu già
Mang hết ưu phiền chôn chặt xuống
Để khúc xuân tình mãi ngân nga.
Tháng Giêng thanh tân
(Nguyệt Thi)
Về nghe gió báo tin xuân
Tháng Giêng gõ cửa bâng khuâng cánh đào
Hương thầm phảng phất chiêm bao
Mắt người đăm đắm trăng sao thẹn thùng
Ru tình hoa cỏ bao dung
Vầng trăng gác núi chập chùng xuân mơ
Trao câu lục bát đợi chờ
Dặt dìu én lượn đôi bờ tương tư
Lời thương vừa vặn cánh thư
Vẹn nguyên nét chữ dường như ngại ngần
Gặp người môi mắt phân vân
Mây bay trước ngõ bần thần về đâu?
Tháng Giêng son sắt cau trầu
Chênh chao nỗi nhớ qua cầu đánh rơi
Vai người nắng lụa buông lơi
Nón nghiêng che một nụ cười thanh tân…
Đêm nay xuân về…
(Trần Thanh Thoa)
Đêm nay xuân về lối nhỏ
Ngõ nhà xoan tím mộng mơ
Giêng hai nõn nà hoa lá
Còn chi em vẫn mong chờ?
Ngoài kia khoảng trời trong vắt
Mây bay quá đỗi dịu dàng
Có một vì sao đi lạc
Trong đáy mắt em mơ màng
Đêm nay xuân về bến cũ
Sông xanh khoác áo xuân thì
Thuyền xuôi lững lờ con nước
Về đâu hỡi cánh thiên di?
Gió xuân nhẹ hôn làn tóc
Ngọt ngào như áng ca dao
Trong veo vầng trăng thiếu nữ
Ánh vàng loang loáng chiêm bao
Đêm nay xuân về miền nhớ
Đón đưa một thuở chung đường
Có vần thơ chưa kịp gửi
Mùa xuân giữ hộ lời thương…
XANH MÃI NHỮNG MÙA XUÂN
(Ngô Thế Lâm)
Những hòn đảo hiên ngang ngoài biển lớn
Sóng trùng dương lớp lớp vỗ ầm ào
Khi mưa xuống chạm nụ cười lính trẻ
Dậy bốn bề xanh bát ngát mùa xuân
Hoa trắng bàng vuông e ấp ngập ngừng
Bén hương xuân đêm về xao xuyến nở
Câu hát thoảng bay ngang đầu ngọn gió
Gửi mặn mòi lên mắt lên môi!
Nỗi nhớ đất liền chưa phút nào nguôi
Thư em đọc bao lần rồi vẫn mới
Những mùa xuân cứ theo về vời vợi
Em nhắn điều gì… để lính mãi chờ mong?
Sóng vỗ về những ngực đảo mênh mông
Như tình yêu lính gửi vào đất mẹ
Có tình yêu nào thiêng liêng hơn thế
Tổ quốc rất gần khi tổ quốc trong ta
Giữa khơi xa lính gọi biển là nhà
Dẫu nắng gió bão mưa xoay vần năm tháng
Vẫn tươi duyên bao nụ cười lấp lánh
Dâng cho đời xanh mãi những mùa xuân…
Nguồn: Phapluatplus.vn